Quê ơi !
Quê
ơi !
Kiều Uyên Du
Ngày nào rồng rắn rời quê,
Tha phương cầu thực ê hề truân
chiên.
Thế gian nào chốn thần tiên,
Mồ hôi nước mắt ưu phiền xót xa.
Không thôi vọng hướng quê ta ,
Nói câu nhung nhớ mặn mà vấn
vương.
Hồn quê ngấm tủy ngấm xương,
Lắt lay lữ thứ tơ vương ngậm ngùi
.
Bỗng dưng dịch tới dập vùi ,
Ngất ngư khốn đốn rúc chui xó nhà.
Bần thần hãi sợ vào ra,
Đồng tiền ki cóp thế là bốc hơi .
Nghĩ thôi bỗng chốc rụng rời ,
Ngày mai… chỉ thấy một trời tối
thui .
Quanh đây tử khí bốc mùi ,
Tử thần vung hái biết chui đường
nào ?
Thôi thì đành vậy chớ sao,
Quê mình mình lại lao xao quay về.
Quê ơi ! Nông nỗi tái tê ,
Gắng lòng đón nhận nặng nề bước chân
.
Quê ơi ! Xin lại ân cần ,
Cho con dâu bể nương thân tay
nghèo .
Đường về muôn nỗi gieo neo ,
Gió mưa, đói khát, dốc đèo quản
chi .
Quê ơi ! Nước mắt hoen mi ,
Xa lơ ngõ tới thầm thì nhỏ to :
«Về đây đi nhé thân cò ,
Cháo rau khoai sắn đói no ta cùng».
Quê ơi ! Sao thế rung rung…
Lòng quê lai láng bao dung ngọt
ngào !
Quê ơi ! Biết nói chi nao ?
Màn đêm thiên lý sóng trào hồn ai!
Kiều Uyên Du
Thung Lũng Máy Nước
18/8/2021
Comments
Post a Comment